Người dịch: Whistle
Đủ loại công pháp đã học, những chỗ khó hiểu ngày xưa, thậm chí là những nơi mà La Tú Anh chưa từng nghĩ đến, đều tự nhiên xuất hiện trong đầu.
“Ào ào…”
Nguyên Lực trong cơ thể cuồn cuộn như sóng lớn.
La Tú Anh nheo mắt, cánh tay khẽ run, đột nhiên thẳng người, vặn vẹo, toàn thân kình lực tuần hoàn một cách có trật tự.
Một điểm nào đó đã trói buộc La Tú Anh đã lâu, ầm ầm bị phá vỡ.
Bát phẩm!
Long Hổ!
Nguyên Lực khí tức trên người La Tú Anh cũng tăng vọt.
Đạo Quả!
Chu Giáp nhìn thấy vậy, ánh mắt lóe lên.
Hắn đã biến cảm ngộ về công pháp truyền thừa của Thiết Nguyên phái thành Đạo Quả, dung nhập vào quả hồng, sau khi La Tú Anh ăn vào, hiệu quả quả nhiên rất kinh người.
Với tu vi, cảnh giới của Chu Giáp, đương nhiên là am hiểu Tam Nguyên Chính Pháp.
Nhưng Đạo Quả chỉ khiến cho người ta có thêm cảm ngộ, không thể tăng cường tu vi.
Tu vi tăng lên, chắc là do Nguyên Lực vốn dĩ đã ẩn náu trong cơ thể La Tú Anh, vì không biết cách dưỡng, nên chỉ tồn trữ trong da thịt.
Bây giờ, Tam Nguyên Chính Pháp đại viên mãn, Nguyên Lực được khai phá, chướng ngại vật bị phá vỡ.
Tu vi cũng theo đó mà tấn thăng bát phẩm.
Không biết đã qua bao lâu, ánh mắt mơ màng của La Tú Anh mới dần dần khôi phục, sự kích động khó có thể kìm nén khiến nàng ta òa khóc.
“Chu thúc…”
La Tú Anh giọng nói nghẹn ngào, cơ thể lảo đảo.
“Là cháu may mắn.” Chu Giáp cười nói:
“Xem ra, hiệu quả không tồi.”
“Quả thực là rất kinh người, quả thực là… không thể tin được.” La Tú Anh run rẩy giơ tay lên, cảm nhận Nguyên Lực cuồn cuộn trong cơ thể:
“Cháu cảm thấy mình am hiểu công pháp hơn cả phụ thân, chỉ cần thích ứng một thời gian là có thể hoàn toàn nắm giữ.”
“Ừm…”
Chu Giáp nheo mắt: “Ý của cháu là, cảm ngộ chỉ là cảm ngộ, không thể nào trực tiếp nắm giữ?”
“Đúng vậy.”
La Tú Anh gật đầu:
“Tuy rằng bây giờ cháu rất am hiểu công pháp, nhưng thân thể vẫn chưa thể theo kịp, cần phải thích ứng một thời gian.”
Đây là điều mà Chu Giáp chưa từng nghĩ đến.
Chu Giáp lặng lẽ gật đầu.
“Đáng tiếc.”
La Tú Anh thở dài:
“Nếu như có thể tăng cường cảm ngộ về Linh Vũ thuật thì tốt.”
“Nguyên Thuật đó có chút đặc biệt.”
Chu Giáp lắc đầu:
“Đồ đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.” La Tú Anh nghiêm mặt nói:
“Chu thúc xin yên tâm, cho dù phải liều mạng, cháu cũng sẽ không để xảy ra chuyện.”
Ân hôm nay của Chu Giáp đối với La Tú Anh như tái tạo.
Tuy rằng La Tú Anh không biết tại sao quả hồng kia lại có tác dụng như vậy, nhưng chắc chắn là do Chu Giáp giở trò, tương đương với việc giúp nàng tiết kiệm mấy chục năm cảm ngộ.
Mấy chục năm…
Không chỉ là thời gian, mà còn là thanh xuân, là tiền đồ.
Đừng nói là bát phẩm.
Sau này, cho dù là trở thành cửu phẩm, thập phẩm, thậm chí là Hắc Thiết, La Tú Anh cũng rất tự tin.
Hơn nữa…
Từ khi học được Linh Vũ thuật, La Tú Anh chưa bao giờ thiếu bảo dược cao cấp, nên tu vi của nàng mới có thể tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Những điều này…
Đều là do Chu Giáp ban tặng.
Chu Giáp phất tay, trong lòng lại suy nghĩ về một chuyện khác.
Đặc tính của Đạo Quả có thể biến cảm ngộ về công pháp thành Đạo Quả, nhưng không bao gồm Linh Vũ thuật đến từ thiên phú Ngự Thủy.
Rõ ràng…
Nguyên Tinh không tương thích.
Tô phủ.
Mỗi lần trưng binh đều có người của quân đội đến.
Để thuận tiện, Tô gia đã đặc biệt xây dựng một đình viện để chiêu đãi người của quân đội, đình viện này thậm chí còn lớn hơn cả Tô phủ.
Bây giờ…
Kỷ Hiển đang ở đây.
Trong đại sảnh.
Mấy pháp sư của thế giới Phí Mục đang ngồi xếp bằng, trước mặt mỗi người đều có một thứ gì đó lơ lửng, ở giữa là xá lợi mượn từ Tiểu Lang đảo.
Ánh sáng mờ ảo bao quanh Thánh Phật xá lợi, như thể đang tìm kiếm gì đó.
Không biết đã qua bao lâu.
Một người trong số đó mở mắt, vẻ mặt căng thẳng.
“Thế nào?”
Kỷ Hiển ngồi ở chủ vị, trầm giọng hỏi:
“Tìm được vị trí của Đại Đạo bảo điển chưa?”
“Bẩm công tử.”
Pháp sư run rẩy, vội vàng hành lễ:
“Nghe nói lúc tìm thấy Thánh Phật xá lợi, nó được cất trong một miếng ngọc bội, ngọc bội đó chắc chắn có thể che giấu khí tức.”
“Thánh Phật xá lợi có, Đại Đạo bảo điển chắc chắn cũng có.”
“Ngươi có ý gì?”
Kỷ Hiển sầm mặt:
“Không tìm thấy?”
“Không phải.”
Pháp sư mặt mày trắng bệch, run rẩy nói:
“Có thể tìm được, nhưng cần có thời gian.”
“Thời gian?”
Kỷ Hiển từ từ ngồi thẳng lưng:
“Bao lâu?”
“Cái này…”, pháp sư ánh mắt lóe lên, ấp úng nói:
“Nhanh thì mấy tháng, chậm… thì mấy năm.”
“Rầm!”
Ghế dưới người Kỷ Hiển vỡ tan, sàn nhà cứng rắn cũng biến thành bột phấn, y chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn pháp sư.
“Ngươi nói lại lần nữa.”
“Công tử, tha mạng!”
Pháp sư run rẩy, quỳ xuống đất, dập đầu:
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, cho dù có mang Đại pháp sư của Xích Tiêu quân về đây xuất thủ thì thời gian cũng sẽ không nhanh hơn, trừ phi là Truyền Kỳ pháp sư.”
Truyền Kỳ của thế giới Phí Mục chính là cường giả Bạch Ngân.
“Vậy sao?”
Kỷ Hiển cười lạnh, nắm hờ tay, định ra tay thì nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Vô Niệm pháp vận chuyển, Kỷ Hiển đã dùng niệm lực để khóa chặt, kéo luồng sáng đang bay nhanh trên không trung, cách xa mấy dặm, vào trong đại sảnh.
“Vèo!”
Một mũi tên có thư, cắm sâu vào mặt đất.
“Công tử!”
“Cẩn thận!”
Binh lính xung quanh đồng loạt biến sắc, bọn họ chạy đến, một người cẩn thận đến gần mũi tên, cởi thư ra.
Nội dung bên trong khiến người này bất ngờ.
“Công tử?”
“Vèo!”
Kỷ Hiển giơ tay lên, thư rơi vào tay y, tự động mở ra.
“Ừm…”
Kỷ Hiển nhướng mày:
“Thú vị. Trương Bỉnh Trung vậy mà không chạy trốn, còn muốn hẹn ta quyết đấu, lấy Thánh Phật xá lợi, Đại Đạo bảo điển làm vật đặt cược.”
“Nói như vậy…”
Kỷ Hiển nhìn đám pháp sư, ánh mắt lạnh lẽo: “Các ngươi vô dụng rồi.”
0.47025 sec| 2386.063 kb